Chẳng là mấy dự án này
vốn nằm trong khu nghĩa địa cũ. Vì thế, công tác đền bù giải tỏa cũng rẻ hơn. Với
quyết tâm thu hồi nhanh vốn để triển khai các dự án khác, khi cho xây dựng mấy
khu nhà cao tầng ông cậu Út đã không thèm giải tỏa mấy cái mộ quanh đó mà xây tường
bao quanh khu nhà để cách ly khu mộ. Đến giờ dân về ở thấy nằm sát mộ, khói
nhang bên kia nghi ngút bay sang, nhiều người sợ.
Báo chí bắt đầu lên tiếng,
nhà cao cấp sát bãi tha ma, thế là mấy vị lãnh đạo sốt ruột hỏi han. Ông cậu Út mấy
bữa rày lo giải trình vụ này nên không còn thời gian lo vụ làm xong quy hoạch để
chuyển 300 ha tại Sơn Tây có qui hoạch dự kiến làm khu nông nghiệp kỹ thuật cao
này thành khu dân cư.
Những năm trước, đang
vào lúc đất lên cơn sốt, mọi người quay cuồng, có bao nhiêu tiền người ta đổ xô
vào mua cổ phiếu, chơi cổ phiếu trên sàn chứng khoán, góp vốn vào các dự án mới
trên giấy mà không biết nó sẽ mù mù tăm tăm ở đâu… Dự án của ông cậu Út vì thế
có bao nhiêu căn hộ bán hết bấy nhiêu.
Quang Trần trách móc, cậu Út bảo:
- “Có họa mà điên mới đi bốc hết mấy cái
mộ này. Chẳng ai biết của ai, chạm vào là đền bù giải tỏa, mệt. Mày có biết,
khi san lấp mặt bằng mấy đứa ở đội thi công đã hốt cốt những ngôi mộ không có
người thân đưa qua rấp vào mấy khu mộ bên này không.”
Trần hơi rùng mình:
- Cậu không sợ sao?
- Sợ gì. Thời chiến tranh tao đi bộ đội,
mạng tao lớn nên mới sống đến giờ. Mấy thằng bạn chết bên cạnh tao, đang bị bao
vây đâu có rút ra được mà mang chúng nó ra, thế là cứ để đó. Đêm đến ngưng tiếng
súng tranh thủ chợp mắt, có khi nằm cạnh và gác chân lên mấy cái xác lạnh ngắt
mà ngủ. Chẳng sao cả.
Quang Trần biết, ông cậu Út đã vào sinh ra tử ở chiến trường nên chẳng sợ bóng sợ vía. Nhưng Quang Trần cứ lo ngại, bây giờ mọi thứ đã
khác, người ta cũng khác, tin hơn vào thánh thần. Đôi khi ông tự hỏi, đó là tâm
linh hay lòng biết ơn đến tổ tiên. Mấy ông cán bộ muốn lên chức thì cũng dấm
dúi đi chùa, đi đình, chỗ nào nghe nói linh thiêng là vào khấn vái xin xỏ. Thậm
chí không tiện thì các đàn em đã tổ chức đưa mấy bà chị, vợ các anh, đến chùa
xin xỏ và khấn khải.
Có điều, càng lên chức
to người ta càng mê tín. Đến lạ. Người mê tín đến mức khiến cho kẻ khác tưởng
nhờ thánh thần phù hộ nên họ mới lên được cái chức vụ đó chứ chẳng liên quan gì
đến tài năng và đạo đức của họ. Chữ tài ở đây dường như chẳng ăn nhập gì cả với
sự thăng tiến đó. Sau tết, các anh chị lãnh đạo từ cấp bộ là kết một
nhóm, có các đệ tử tiền hô hậu ủng, rồng rắn kéo từ chùa này sang chùa khác khấn
vái và làm công quả.
Người ta còn khoe với
nhau lòng thành, xem trong tết đó ai đi được nhiều chùa nhất. Rồi nhiều người
hùn tiền đúc tượng xây chùa mới, tu bổ chùa cũ, thế nên chùa đang mọc lên nhan
nhản khắp nước. Quang Trần không tin, nhưng phân vân. Nếu không là số phận thì
làm sao anh có thể từ một người chưa qua đại học lại lên được chức tổng giám đốc
một doanh nghiệp lớn nhất nhì trong cả nước như thế.
Quang Trần tự biết, để
nắm được cái ghế này anh đã rất nỗ lực. Nỗ lực trong công việc để mang lại hiệu
quả, tất nhiên. Nhưng một nỗ lực khác không thể kể tên, đó là làm sao nắm bắt ý
sếp bà mà chiều cho đặng.
Chiều cũng có nhiều kiểu.
Kẻ ra mặt tung hô, người săn đón ân cần, còn Quang Trần lặng lẽ đi bên cạnh sếp
bà, biết ý bà cần gì là đáp ứng ngay, không lên tiếng. Quang Trần cố gắng để sếp bà thấy mọi việc được chăm sóc nó như một đặc ân tự nhiên, rồi một hôm vắng Quang Trần nó mới vỡ ra, thiếu anh mọi
việc chẳng được như ý. Thế là bà chợt nghĩ, nó mới là đứa mình cần, đứa làm được
việc.
Nhưng ít ai biết, khởi
đầu để có thể chuyển hướng như thế cũng là nhờ một bà thầy. Khi đó, Quang Trần
còn không thấy cơ may nào cho cái ghế vì ông còn xếp hàng ở rất xa trong cáo
danh sách quy hoạch cán bộ, Một lần đi xem ngày cúng động thổ một công trình nhỏ
ở một bà thầy loại thầy vườn nhưng nghe nói rất hay, lúc vừa gặp bà bảo sau này Quang Trần sẽ làm bạn với vua, với chúa.
Thế là, từ lời phán đó,
Quang Trần bắt đầu chú ý và hoạch định một kế hoạch tiếp cận sếp bà, các sếp
khác trong cơ quan, mấy người đứng đầu các đoàn thể. Vì rằng, cơ chế muốn lên cầu
sự quả quyết của sếp bà nhưng cũng cần những lá phiếu đồng thuận khi bỏ phiếu
tín nhiệm các chức danh. Biết nó là thứ phù phiếm, nhưng nhiều người nhờ nó mà
lên được khi biết lấy lòng mọi người, hơn hẳn những kẻ vỗ ngực xưng tên có học
nhưng lại kiêu căng chỉ biết hoàn thành mỗi công việc của mình, dù thực tốt.
Cũng từ đó, bà thầy bói
vườn cũng một bước lên hương, đi đâu Quang Trần cũng mang theo, được ngồi ăn
cùng mâm với các bậc quyền quí, nắm những bàn tay chỉ ký một chữ trị giá hàng tỷ
đồng để mân mê xem từng đường chỉ tay xuôi hay ngược, nắn nắm bóp bóp... trong khi người đối diện trân trối nhìn nghe từng lời bàn thầy phán ra.
Cái cách này quả là lợi
hại. Vì đặc biệt, phu nhân của các ông quan chức rất mê mẩn cái khoản này, thậm chí trong
bữa ăn chẳng thèm ngó ngàng đến chén súp vi cá thương hạng trị giá 200 USD mỗi
chén, mà chỉ quay sang thầm thì đòi bà thầy bói vườn phán xem ông chồng mình có
tòm tem với cô thư ký hay không…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét